Sinh con mới ba tháng đầu.
Chồng phải tạm biệt lên tàu ra khơi.
Giao vợ, nội ngoại chăm nuôi.
Còn chồng biển đảo đất trời ra đi.
Biển khơi sóng vổ rầm rì .
Anh cùng đồng đội luôn vì quê hương
Đêm ngày mưa nắng, gió sương.
Trong tim một góc nhớ thương vợ hiền.
Nhớ con từng giờ lớn lên.
Dưới bầu sữa mẹ cùng bên Ông Bà.
Bỗng chốc đã ba năm qua.
Đơn vị cấp phép về nhà thăm con.
Gặp vợ tràn ngập yêu thương.
Ba năm dồn lại ngát hương tình đời.
Thấy con thương quá đi thôi.
Bế con thơm , nó uốn người tránh ra.
Cứ bám mẹ, bám ông Bà.
Chú bộ đội bế nó la quá trời .
Suốt ngày con cứ -- Mẹ ơi.
Đuổi chú bộ đội đi chơi ra ngoài.
Chú cứ theo chọc con hoài.
Hết hôn lên má ,xoa vai xoa đầu.
Con không chơi với chú đâu.
Lấy roi mẹ đánh thật đau chú vào.
Vợ chồng nhìn nhau ngọt ngào
--Anh đi xa mãi làm sao con nhìn.,?
May vợ còn chút cảm tình.
Lần sau đứa nữa biết mình ngủ đâu.?
Vui thay qua ngày hôm sau .
Con luôn bám bố ôm đầu bố hôn.
Mẹ rằng:
-- Thích bộ đội không.
Mẹ ơi thích lắm con không muốn rời.
Vợ chồng nhìn con tươi cười.
Ông Bà nội ngoại một trời tình thương.
Xa con xa vợ dặm trường.
Ngày về nghỉ phép yêu thương ngập tràn...
Tác giả: Văn Chương
MẸ ƠI ĐÁNH CHÚ BỘ ĐỘI NÀY ĐI, CHÚ CỨ CHỌC CON HOÀI...
Trả lờiXóa