VĨNH BIỆT HẠO NAM
Đã không có phép màu nào
Chẳng còn cất được lời chào mẹ cha
Chỉ còn tiếng vọng xót xa
Ba mươi nhăm mét như là vực sâu
Có ai không, có ai đâu
Đưa tay đỡ tiếng kêu cầu cháu tôi
Dẫu huy động sức muôn người
Cũng không cứu nổi mặt trời tuổi thơ
Thế là tàn một giấc mơ
Ông bà cha mẹ thẫn thờ xót đau
Em thơ ngơ ngác: Anh đâu?
Sao đi lâu thế chẳng mau trở về?
Chỉ còn muôn nỗi tái tê
Trong cơn mơ cũng não nề lệ rơi
Xin đừng để cháu con tôi
Chế.t vì không có sáu mươi nghìn đồng!
Đỗ Anh Vũ